Thơ: Trần Thiện Hiệp
Đà Lạt thông reo chiều ảo mộng
Bích Câu nhạt nắng áo vờn bay
Ngỡ mình lãng tử vào tiên động
Mới gặp người sao hồn chớm say
Như thể tiền thân tình đã hẹn
Đường hoa đưa đón ấm tay trao
Mây chiều qua đỉnh lầu chông vắng
Gió nhẹ đưa bay những cánh đào
XUÂN, HẠ… sang THU trời trở lạnh
Em về làm vợ người phương xa
Lâm Viên lá đổ vàng hiu quạnh
Tôi cũng giã từ con đường hoa
Lâu lắm trở về thăm Đàlạt
Cam Ly tiếng thác buồn xa xăm
Xuân Hương hồ vẫn xanh màu ngọc
Sương bạc gợi sầu xưa tháng năm
Đà Lạt trong tôi nỗi nhớ đầy
Ba mươi năm đã gởi ngàn mây
Lệ đêm từ tạ còn nghe ấm
Mãi đọng hồn tôi em có hay?