Thơ: Hoàng Du Thụy
Chiều mới xuống, mặt trời vương ngọn lá
Bóng hoàng hôn còn đọng ở khoang đò
Cô lái ơi, về đâu mà vội vã
Lơi tay chèo cho tôi nhắn vài câu
Ngày hai buổi chuyến đò cô xuôi ngược
Trên sông Tiền cô đưa khách ngược xuôi
Khua mái chèo, tỉ tê cùng sông nước
Cô gởi ai những câu chuyện của lòng
Đò cô chắc chẳng bao giờ chở nặng
Nỗi ưu tư của một kẻ xa nhà
Vì cô chưa từng là kẻ đi xa
Mà trông ngóng mẹ già còn ở lại
Tôi nhớ chuyến đò ngang đưa tôi đi thuở trước
Rời sông Tiền đến một bến xa xôi
Tôi cũng nhớ vô cùng con đò dọc
Giữa sông đêm trăng sáng bồi hồi
Tôi đứng mãi bên bờ nầy trông ngóng
Một giòng sông đục nước phù sa
Đò cô có bao giờ ghé lại
Rước dùm tôi một lữ khách xa nhà