Thơ: Vạn Giả
Như mở rộng cánh cửa về quá khứ
Nâng niu hoài dăm kỷ niệm sót, thưa
Khi mệt mỏi dặm dài cuộc lữ
Gom phong trần dựng lại tháng năm xưa
Thuyền buông neo cuối bến bờ hiu quạnh
Mong người về, đường lau lách xôn xao
Đêm thao thức nghe dòng đời hoang lạnh
Lòng quặn đau từ sông núi hư hao
Vết màu loang xô thủy chung biền biệt
Rẽ trăm dòng chờ hạnh ngộ tàn hơi
Sông với núi, xin vẫn còn tha thiết
Dù mốt mai hồn dạt tận phương trời