Thơ: Nguyễn Đức Bạt Ngàn
Nghe nhau về giữa yêu thương
Với tà huy rụng bình thường hôm qua
Hẹn từ nghìn ải truông xa
Thềm đông phấn đượm trên tà áo đưa
Tìm nhau về giữa ban trưa
Khơi cơn nắng dậy cho vừa ái ân
Gọi nhau trong mắt thánh thần
Nầy em thơ dại tinh ngần hương cau
Gọi trời xanh gọi biển dâu
Nguyền sao cho trọn một màu ban sơ
Nằm ru từng thuở tình chờ
Anh nằm im giữa dại khờ quặn đau
Gọi ngàn xưa, gọi ngàn sau
Gọi em cổ lụy gọi sầu theo anh