Thơ: Hồ Trường An
Năm đó mùa Xuân về viếng ngoại
Yêu bao sông rạch, mến khe ngòi
Khe ngòi sông rạch chia bao nhánh
Tình nước, tình quê chỉ một thôi
Vườn cau vươn thẳng thân xuôn đưột
Nắng ửng trên tàu cau long lanh
Mo xám vàng khi vừa rụng xuống
Bẹ cau trên đọt đã ươm xanh,
Mà sao tóc ngoại từ bao thuở
Đã muối tiêu giờ thêm trắng phau
Từng sợi rụng theo từng nhát lược
Tóc sót trên da thưa mái đầu
Mía Gò mây với thân giao lóng
Nước cốt ngọt lành mạch đất quê
Thắm giọt mồ hôi người bón xới
Nhắn người lạc bước sớm quay về
Yêu quá vồng khoai, rẫy bắp ơi!
Mẻ than đêm lạnh rực hồng tươi
Khoai lùi, bắp nướng vui câu chuyện
Đầm ấm bao canh tiếng nói cười
Mua Xuân năm đó về quê ngoại
Ngắm những cô em trẩy hội chùa
Dù hồng và nón bài thơ trắng
Rợp mát hồn ai giấc mộng Xuân