Thơ: Luân Hoán
Trong khoảnh khắc linh thiên bấm máy
Dòng sông Hàn có dừng lại hay không
Hởi rong cá dưới nước chiều rực rỡ
Có biết mình được chụp ảnh hay không
Và đất đá cỏ cây nhà cửa
Vươn mình cao trong phút sống ngát xanh
Một cái tách thản nhiên đời dừng lại
Để huy hoàng được hoá kiếp thành tranh
Hỡi chồi đá Ngũ Hành Sơn cổ kinh
Hỡi dọi cát dài Mỹ Thị lê thê
Mây phủ ngọn Sơn Chà kia có lẽ
Đã bay mù theo gió biển Mỹ Khê
Và trầm lặng những hồn buồn thợ đá
Muôn năm lưu lại mấy dấu tay
Và ta nữa chàng thư sinh lãng mạn
Tồn tại đâu trong cảnh sắc đẹp nầy
Ôi có phải lòng ta xanh với lá
Vàng với tường vôi quét mỗi đầu xuân
Sao không thấy con chim nào bay cả
Chỉ có lòng ta sõi cánh nhớ vô cùng