GỢI NHỚ QUÊ HƯƠNG

Chiều Viễn Xứ

Chiều Viễn Xứ
canh tre

Thơ: Thiên Anh Nguyệt Trần

Hoàng hôn nắng ngã khuất sau đồi
Nước bạc mây vờn bóng liêu côi
Dạ nhớ quê nhà luôn khắc khoải
Hồn thương đất mẹ luống bồi hồi
Ngàn con sóng nhỏ âm thầm trôi
Một cánh hoa buồn lặng lẽ trôi
Cổ tự ngân dài chuông lảnh lót
Trên sông mặc khách thảnh thơi ngồi

X