Cố thi sĩ Trần Minh Hải
TỪ CHƯƠNG THIỆN ĐẾN CẦN THƠ
Tưởng niệm Đại tá Hồ Ngọc Cẩn
Thành sụp đổ trên đất bằng dậy sóng,
Nát quê hương anh vẫn chống quân thù.
Trời Cần Thơ trong sương khói âm u,
Anh viết sử bằng máu lưu trên cỏ.
Nước Hậu Giang, mơ màng như vạn thuở,
Bỗng hôm nào lên sắc đỏ phù sa.
Đây máu anh đang chảy ấm sơn hà
Cho đất nở thêm hoa, tình đậm ý.
Hè Đỏ Lửa vang danh từ Quảng Trị
Đến Komg Tum hào khí ngất Trường Sơn
Rồi Bình Long ghi chiến sử vàng son,
Cần Thơ đó, tên anh còn ngự trị.
Anh nối tiếp bao tướng hiền nghĩa sĩ,
Cho miền Tây linh khí bốc lên cao.
Chín khúc sông đưa tiếng gió nguyện cầu,
Đàn cò trắng báo tang sầu dân tộc.
Trần Minh Hải
BÃO BIỂN
( Chuyện một người phụ nữ Việt Nam mất đứa con thơ trên đường vượt biển)
Trần Minh Hải
Ngàn đom đóm chập chờn bay trước mặt
Giữa muôn trùng biển bạc, nắng chang chang.
Xin cho con còn một chút bình an
Trong tay mẹ khi sức tàn hơi cạn.
Con khát nước, khi nước đầy biển mặn,
Lệ mẹ đầy, cũng mặn nước trùng dương!
Ráng đi con cho hơi thở bình thường,
Con thiếu nước khi mẹ tràn nước mắt.
Ráng đi con, đợi làn mây trước mặt
Đem mưa rào tưới mát mảnh thân khô.
Mẹ xin đây, dù chút gió mơ hồ
Cho con thở khi con chờ nước ngọt.
Trong biển rộng mẹ nhìn qua mấy lượt,
Kìa con tàu đang lướt trắng màu sương.
Nhìn đây con! Từ xa thẳm dần sang…
Con chợt sáng một tia mừng trong mắt.
Nhanh đi con! Mảnh thuyền ta sắp nát,
Kịp lên tàu khi sóng giạt đưa xuôi.
Kìa con tôi! Sao buông lỏng tay rồi?
Trời dậy bão mà hơi con lặng gió!..
Mưa lại đến khi thân con lạnh giá,
Mẹ cần đâu, dù mưa cả đại dương!
Trên mắt con còn chút nắng quê hương,
Giờ cũng tắt giữa muôn trùng biển trắng!..
TRẢ LẠI CHO ANH
(Người bạn tù vừa mới chết vì đói. Anh được cúng ba vắt cơm để trên đầu giường, tôi muốn hỏi xin anh)
Trần Minh Hải
Trong cửa sắt, một người đang hấp hối,
Cánh cửa nầy sẽ mở lối anh đi.
Khi trăng sao hờ hững có hay gì,
Tôi gói ghém giờ chia ly sắp đến.
Anh về núi, hành trang nào anh chọn?
Tôi nghĩ thầm, sao cho gọn anh thôi,
Gói đem theo, còn manh chiếu tả tơi,
Ba vắt cơm, đành xin anh để lại.
Như anh biết, đưa bàn tay run rẩy,
Xin bạn bè sao vẫn thấy không xuôi.
Lại gì đâu, cơ cực bảy năm rồi,
Cơm thấm mặn những mồ hôi nước mắt.
Run hơi thở, lạnh làn môi tím ngắt,
Đá im lìm, sỏi cát chẳng thành cơm.
Máu đâu ra và nước mắt đâu còn,
Môi lạt lẽo ngậm chưa tròn hột muối.
Miệng khao khát, lấy gì cho bữa đói?
Chợt thương anh, mòn mỏi kiếp ma gầy.
Ba vắt cơm còn đủ trả anh đây,
Tôi cũng có một ngày khi tôi chết.
06-08-1982
Trại tù K5. Tân Lập. Vĩnh Phú