Cấn Thị Bích Ngọc
Theo mênh mang dòng đời, ngày tháng vẫn hững hờ trôi. Chợt một ngày, sau tiếng điện thoại viễn liên, một buổi họp mặt với những bạn bè thân thương cũ được vội vã hoạch định. Từ những mù khơi thăm thẳm của ký ức, dư âm của một thời áo trắng xa xưa đột ngột trở về làm xao xuyến hồn người. Quê hương ngày đó với ngôi trường cổ kính cùng thầy xưa bạn cũ. Những hình ảnh nhạt nhòa xa xăm chợt biến hình đậm nét. Từng làn sóng kỷ niệm như thác lũ cuồn cuộn dâng trào cho nhịp tim chìm đắm trong muôn vàn cảm xúc…Ôi, những ngày xưa thân ái!
Bạn có nhớ buổi nhập học ngày đầu tiên, xúng xính trong chiếc áo dài trắng tinh khôi, ánh mắt nhìn nhau ngại ngùng của một buổi chưa quen. Tà áo mẹ may dài hơn tuổi lớn nên bước chân ngày đầu nhiều ngập ngừng, bối rối, những bước chân đi đến thiên đường. Vài ngày sau, trong sân trường đó, đã rộn rã tiếng cười thủy tinh trong vắt của những cô bé vừa mới hôm qua ngơ ngác băn khoăn ở ngưỡng cửa trung học. Làn gió mơn man đầu thu vẫn không đủ sức làm dịu đi đôi má đỏ hồng của bầy học trò đang chạy nhảy trên thảm cỏ xanh với những trò cút bắt, chơi u, nhảy dây, cò cò. Hạnh phúc thật dịu dàng trong địa đàng tuổi thơ với phấn trắng, bảng xanh, ánh mắt thầy hiền hòa, nụ cười cô bao dung. Ta tưởng chừng ngày tháng thần thoại này sẽ luôn đồng hành cùng ta. Xin cảm ơn trời, cảm ơn trường, thầy cô và bè bạn dấu ái.
Nhưng thời gian như chiếc bóng, lặng lờ mà kiên cố, âm thầm mà bền bỉ. Thấm thoát bạn và tôi đã là những cô nữ sinh đệ tứ. Thôi đã hết những đùa vui chạy nhảy làm rách áo tiểu thư. Bạn có nhớ chăng buổi sáng với những khoảng trời trong xanh ngà ngọc, ngồi quay quần trên bãi cỏ nhung tơ, thầm thì cho nhau chuyện mưa nắng vu vơ cùng những giấc mơ ươm màu hạnh phúc. Niềm vui nào phất phới bay cao, cuốn theo từng tiếng hát thơ ngây cho thật đều tay vỗ. Đời sống hậu phương xa làn đạn nổ sao hiền hòa, an lành như gió mùa xuân.
Nhưng bình yên đã không còn nữa. Những ngày tháng tư, lớp học bỗng lao xao trở mình theo ánh mắt đăm chiêu của thầy, nụ cười héo hắt của cô, bầy chim non ngơ ngác xôn xao . Một thoáng không gian nặng trĩu những nỗi niềm không tên. Nỗi lo âu mơ hồ mông lung ban đầu đã từ từ thành hình, ác mộng biến thành hiện thực. Và đến một ngày, cửa thiên đường chợt khép, vội vã, lạnh lùng và đau thương như định mệnh tổ quốc.
Trời tháng năm của lớp chín, cả lớp nhìn nhau hoang mang, sợ hãi. Lớp học vắng đi vài bóng hình. những cánh chim đã xoãi cánh bay xa tìm chân trời tự do. Bạn có nhớ chăng những buổi chiều bên nhau với những ngậm ngùi miên man , ta ngồi đan tay lặng lẽ nhìn hạnh phúc trôi xa với nỗi muộn phiền của mặt trời sắp tắt. Cuối sân trường vàng phai những sợi nắng mong manh, hàng phượng già ủ rũ rơi từng giọt nước mắt hồng, khóc cho quê hương và tuổi trẻ Việt Nam. Thương cho tuổi mười lăm của chúng tôi, ưu tư đã đến quá sớm với nhiều hoài niệm u uẩn. Từ góc hồn sâu thẳm, những ước mơ lặng lẽ khép lại giữa những chơi vơi của buổi giao thời. Ngoài kia, thành phố đã thay tên, nơi này ngôi trường yêu dấu cũng mất tên như chúng ta sớm mất tuổi vô tư.
Nhưng mặc cho những chông chênh cuộc đời, sợi dây thương yêu kết tạo từ buổi tựu trường vẫn thắt chặt những vòng tay và những trái tim. Trong điêu linh, tình cảm chợt thăng hoa. Trong vực sâu của gian khổ chợt lấp lánh những tia tinh tú của tình thầy trò, tình bạn hữu. Vượt qua những chỉ thị, những giáo điều, lời thầy cô vẫn dịu hiền, ánh mắt thầy cô vẫn tràn đầy nét trìu mến bảo bọc. Bàn tay gầy trên bảng xanh vẫn cố gắng vẽ đường tương lai cho hàng lớp học sinh. Trong hoàn cảnh đen tối của quê hương, thầy cô vẫn cố gắng thắp lại ước mơ của lũ học trò.
Trong khúc quanh nghiệt ngã của lịch sử dân tộc, thầy cô vẫn cho chúng em bài học về sự kiên trì, lòng nhẫn nhịn, và niềm hy vọng vô biên vào một ngày mai tươi sáng hơn hiện tại. Dẫu cho ý chí của thầy và cô có cao cả hơn núi ngàn, rộng sâu hơn biển cả nhưng vẫn không thay đổi được những khuôn khổ gò bó bất công của một guồng máy điều hành mới với quan niệm Hồng hơn Chuyên. Vì thế bao khát khao công danh đã bị che phủ bởi nhiều tầng mây xám, cổng trường đại học trở nên cao vời vợi, biết ai sẽ là kẻ may mắn bước được qua.
Trong khắc khoải âu lo, tôi đã được may mắn ra đi. Tựa con chim nhỏ, tôi đã vỗ cánh tung bay trong bầu trời rộng mở. Nơi xứ người gian nan với ngôn ngữ, phong tục tập quán lạ lẫm, tôi vẫn định được hướng đi cho mình. Nhìn về bạn cũ trường xưa lòng luống ngậm ngùi. Nơi quê nhà lận đận, các bạn thân thương đã phải bùi ngùi nhìn những mộng ước tương lai tan như bọt sóng, và bây giờ các bạn lại phải chứng kiến những đợt sóng oan khiên này nơi thế hệ mai sau. Có chút gì xót xa cay đắng cho một đất nước thanh bình nhưng những người dân vẫn không dệt nổi những ước mơ an hòa, giản dị nhất. Một đất nước vẫn mù quáng tôn thờ những chủ nghĩa hoang tưởng (mà thế giới văn minh đã loại bỏ như loài cỏ dại), thì có gì lạ khi nền giáo dục tại đất nước này bị đánh giá là lạc hậu nhất. Tại nơi dây, những ấp ủ công danh bây giờ chỉ là cổ tích.
Việt Nam là cái nôi của bao nghịch lý. Là một đất nước có tài nguyên dồi dào, nhân lực trẻ đông đảo, dân tộc Việt Nam cần cù hiếu học, cha mẹ Việt Nam trân trọng sự học vấn, đặt ưu tiên hàng đầu cho vấn đề giáo dục. Lẽ ra sau hơn bốn mươi năm thống nhất, đất nước ta phải có những bước tiến đáng kể so với các quốc gia cùng khu vực. Nhưng thực tế, Việt Nam đang là một trong những nước tụt hậu với nhiều tệ trạng nhất trên thế giới.
Có tiếng khóc rưng rưng từ đáy lòng. Kinh tế, giáo dục, chính trị, xã hội tại quê nhà đang chịu nhiều băng hoại trầm trọng khiến cho nhiều người trẻ mất phương hướng cùng lý tưởng. Chưa bao giờ nước mắt cho đất mẹ lại đầm đìa và thê lương như bây giờ. Quê hương ơi, ta hẹn sẽ trở về, ta sẽ tìm về gốc phượng ngày xưa ấy để thấy lòng mình vẫn là thơ và để kết lại những mộng mơ dở dang ngày trước.
Ngày hôm nay những người bạn cũ tìm về bên nhau sau gần bốn mươi năm xa cách. Dáng dấp cố nhân nhiều nét đổi thay nhưng nụ cười thơ trẻ thời cắp sách đã bất chấp thời gian, không biến đổi . Ngồi bên nhau ôn lại những ngông nghênh, những kỷ niệm từ bao nhiêu năm xưa, cái thuở mà ta chỉ sau quỷ và ma, bây giờ nhắc lại sao tưởng mới hôm qua. Cám ơn bạn đã cho tôi những tháng ngày mật ngọt trong khung cảnh đìu hiu, u ám của đất nước. Dẫu trong gió bão, tôi vẫn tìm được ngọn lửa ấm mà bạn đã thắp lên bằng những tình cảm chân thành và thanh khiết nhất của tuổi học trò. Và bây giờ tuy mỗi người một cuộc đời với không gian cách trở, nhưng bạn vẫn gần tôi trong tâm tưởng, vẫn chia sẻ với tôi những trăn trở buồn vui, những sâu kín tâm hồn. Tôi luôn cảm tạ cuộc đời và mái trường xưa đã cho tôi những người bạn tuyệt vời.
Từ ngưỡng cửa Gia Long ngày ấy, chúng ta như những cánh buồm trôi bốn bể. Xa trường lớp, nhưng lời thầy cô đã theo chúng tôi đi khắp nẻo đời. Trong chông gai cát bụi đường trần, chúng em vẫn giữ vững niềm tin vào những bài học nhân văn ngày xưa, để chúng em biết rằng sau gió bão sẽ lấp lánh ánh mặt trời, xuân sẽ về sau mùa đông lạnh giá. Những cánh hoa mai thầy cô trao cho thuở ấy vẫn còn nguyên vẹn sắc màu, chúng em ra đi với Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín làm hành trang vào đời. Và vì thế, dẫu bao phấn bụi thời gian, Gia Long vẫn rạng ngời niềm kiêu hãnh. Những người học sinh ngày cũ vẫn trọn vẹn lòng tri ân sâu sắc đến những vị đã khai mở trí tuệ cho bao thế hệ tuổi xanh.
Cám ơn quê mẹ Việt Nam đã cho chúng tôi những tháng năm không thể quên. Chúng tôi vào đời theo lời ca dao ngọt ngào cùng những câu truyện thần tiên với những cô công chúa tuyệt sắc và những chàng hoàng tử khôi ngô của Tấm Cám, Phạm Công, Cúc Hoa… Những đêm trăng tỏ, ánh mắt ngây thơ vẫn dõi kiếm tìm bóng Hằng Nga. Chúng tôi trưởng thành với niềm tự hào của hậu duệ Trưng Triệu, Huyền Trân, Vạn Khoa, Vạn Hạnh. Bản hùng ca Bình Ngô Đại Cáo luôn gây âm hưởng diệu kỳ trong tim..Vì thế dẫu quê hương đã trải qua muôn vàn gian nan với vận nước gập ghềnh, tim tôi vẫn ôm ấp niềm hy vọng về một dải non sông thật sự thanh bình, độc lập của ngày mai.
Tôi muốn một ngày không xa, tôi sẽ nói với các con cháu tôi: chẳng phải ngẫu nhiên mà hơn ba triệu người Việt đã có mặt khắp quốc gia văn minh. Đất nước đã theo một định mệnh linh diệu: một ý chí thiêng liêng nào đã chuẩn bị một cuộc phục hưng cho một quốc gia Việt Nam nhân bản phú cường, vực lên từ bao đỗ nát. Tôi cũng muốn tâm tình cùng các con cháu tôi rằng không phải tình cờ mà người dân Việt lại có lòng ái quốc đậm đà, hồn dân tộc thiêng liêng như thế. Một đất nước đã trải qua quá nhiều thử thách gian truân, sau cơn hồng thủy mới biết trân trọng giang sơn gấm vóc mà cha ông đã để lại.
Tôi vẫn tin rằng do sức sống mãnh liệt của dân tộc, một ngày không xa toàn dân Việt sẽ khắc phục được mọi khác biệt, vượt qua những sợ hãi, những lo toan vị kỷ để cùng chung vai viết lại lịch sử.
Sẽ là trang sử hào hùng của dân tộc!
Với tất cả niềm tri ân đến Thầy Cô.
Với tất cả niềm thương yêu đến bạn cũ, cùng các người chị, người bạn GL mới quen
– Trích Đặc san Gia Long 2017
Cấn Thị Bích Ngọc