Thơ: Lê Nam
Có những lúc lòng chùng xuống thấp
Bâng khuâng nhìn lại quãng đời mình
Bụi thời gian chập chờn bóng khói
Ngày xa như vệt nắng lung linh
Anh đang sống từng ngày mòn mỏi
Thầm chạy đua theo máy móc vô hồn
Đất nước người gấm hoa hào nhoáng
Vang tiếng ồn trổng rỗng vùi chôn
Rồi những mùa Xuân buốt run lòng đá
Màu hoa đào ngày trước cũng tàn phai
Trời phương nầy gió lộng tuyết hoa bay
Đời vô vị không hương sắc mới
Chiều hôm nay lòng anh vời vợi
Nhìn bóng trẻ vươn nắng Chiều Quê
Mục đồng xưa thư thả đánh trâu về
Nếp bình lặng một thời đã mất
Chiếc lá xanh dập vùi trong gió bão
Thương nguồn xưa êm ấm cuối phương trời
Một sớm trời xanh tan màu huyết lệ
Cuộc tương phùng, Xuân mơ ước em ơi