Thơ: Lưu Nguyễn
Như những nhánh đời lặng lẽ trôi
Thu Bồn thương nhớ của ta ơi
Dòng sông tuổi nhỏ phương trời cũ
Bãi vắng đâu xưa vắng tiếng cười
Đến tự Trường Sơn bờ đá dựng
Đặc quách phù sa đẫm ruộng vườn
Thắm thiết bao tình người xứ Quảng
Nước Thu Bồn như mạch sống quê hương
Dẫu trăm ngả cũng xuôi về một hướng
Nước xa nguồn, nước quặn lòng đau
Chim nhớ tổ, chim quắt quay ngậm đắng
Người lạc bầy ngơ ngác mãi ngàn sau