Tháng tư nhớ để ngậm ngùi
tang thương một thuở dập vùi tương lai.
Mất sông mất núi mất người
trắng tay còn lại một đời lưu vong.
Lênh đênh biển sóng lạnh lùng
tấm thân vô xứ bạn cùng ai đây?
Người đi mang kiếp lạc bầy
bơ vơ tàn tạ chuỗi ngày đơn côi .
Rừng hoang, nước độc một thời
thương người ở lại chịu đời đắng cay.
Vạn bàn tay níu bàn tay
đường vô khổ nạn biết ngày nào ra!
Bắc Nam tưởng đẹp một nhà
ai, người lỡ vận phải sa miệng hùm?
Những còng tay những siết chân
những thân đày đọa những tâm oán hờn.
Bốn mươi lăm năm cô đơn
giữa hoa lệ vẫn nghe hồn chân quê.
Người đi không phải quên về
bởi đau nhân thế nên tê tái lòng.
Còn ngày còn tháng còn mong
còn trong ước nguyện một xuân thái hòa.
Ta về nói với riêng ta
vỡ cơn mộng dữ nở hoa bốn mùa.
Trang Châu
Montréal 22/04/2020